Hợp âm Quen với cô đơn
Quen với cô đơn
1. Đêm buông
dần,iiii lẻ loi giữa con phố
khôngi ánh đèn
Chỉ mình
emiiiiii cô
đơniiiii đi
vềiiiiiiii
Cắn thật
chặtiiii bờ môi để giấu hết
những nỗi buồn
Những nỗi
buồn,ii em
chẳngi hề biết
têniiiiii
2. Đến bây
giờ,iiiiii hình như em cũng đã
queniii một mình
Cứ như
vậy,iiiii dù
khôngi cần ai
nữaiiiii
Có đôi
lần,iiiiii vài ba người hỏi
thấyiiii cô đơn không?
Em mỉm
cười,iii nói
thànhi một thói
queniii
ĐK:
Phải tập quen khi
những ký ức đó cứ ùa
vềiiiiiiii trong đêm
Đôi lần
quên,ii ngỡ
anhiiiii vẫn kề
bêniiiii
Rồi tự nhiên nước
mắtiiiii cứ rớt xuống, đau buốt
tậniiiiii con tim
Em chỉ
muốni đến
nơiiiiiiii đâu thật
xaiiiiiiii
Để lặng yên nghe
tiếngiii sóng vỗ, để ngắm
bìnhiiii minh lên
Để được
khóc,ii thả
trôiiiiiii vào con
sóngiii
Chợt nhận ra em
quáiiiii yếu đuối sao cứ
phảiiiii tiếc nuối
Để niềm
vuiiiiiiii dần
taniiiiii theo tiếng
cườiiiiii
3.
Vàiiiiiiii bây giờ, em hình như đã
queniii một mình
Vậyiiiii rồi, thì
khôngi cần ai
nữaiiiii
Vàiiiiiiii ba người hỏi em có
côiiiiiiii đơn không
Mỉmiiii cười, giờ
cũngiii thành thói
queniii
Anhiiiii ơi, em đau, anh có
thấu?ii
Bao năm bao yêu
dấu,iiii nay
vỡiiiiiiii cắt sâu trong
đầuiiiii
Tựiiiiiiii nhiên nước mắt cứ rơi
mãiiiiii
Hôm nay anh bên
ai,iiiiiiii em đau
thắtiiiii bao đêm
dàiiiiiiii
Mộtiiiii mình em bước cả quãng
đường dài phía trước
Em chỉ
mongi được
hạnhiii phúc thôi
màiiiiii


Chỉ mình



Cắn thật


Những nỗi



2. Đến bây


Cứ như



Có đôi


Em mỉm



ĐK:
Phải tập quen khi


Đôi lần



Rồi tự nhiên nước


Em chỉ



Để lặng yên nghe


Để được



Chợt nhận ra em


Để niềm



3.












Bao năm bao yêu





Hôm nay anh bên





Em chỉ


