iiiiiiiiiiiiixxxx
iiiiiiiiiiiiixxx
iiiiiiiiiiiiixxx
Khi
buồniiix tôi muốn kể chuyện Vân Tiên
Nhưng mà hồi tưởng
lạiiiiiiiiix tôi muốn kể xuyên qua cái tình
đờiiiiiiiix
iiiiiiiiiiiiixxx
iiiiiiiiiiiiixxx
Ngày
nàoiiiiix em
nóiiiiiiiixx với
anh:iiiix cuộc đời chung rượu ta sẽ dành cho
nhauiiix
Bây chừ trầu đã xa
cauiiiiiix
bây
chừiiiiiix trầu đã xa cau, mận xa
đàoiiiiix nên phải héo sầu vì
trôngiix
Nhớ hồi nào mình uống nước suối Phước
Nhơn,ix
ngồi ăn mì bà
Tĩnhiiiix và nghe đờn của thông
tiniiiiiiiix
Bây
chừiiiiiixx em lại bán chiếc Dream, ôm bồ đi dạo phố bỏ một mình Qua cô
đơniiiiix
Hồi
nàoiiiiixx bệnh sốt rét nó lên
cơniiiiiixx
Đi đãi vàng, đi tìm
sắtiiiiiiixx vượt đá
trơniiiiix Dốc
Kiềngiix
Nhớ hồi
nàoiiiiix mình đốn củi ở non
Tiên,iiix
đi trồng sen Phú
Túciiiiiix cùng bạn hiền mà trồng
câyiiiiiix
Bây chừ mới ngó thấy em lại
quayiiix chiếc mini tri
rípiiiiiiiix em lại xoay trên vũ
trườngx
Nhớ hồi nào
màiiiiiixxx thủy lợi ta đào
mương,x
một gói cơm chia
nửa,iiiix một tí đường cũng cắn
đôiiiiiiiix
Hồi
nàoiiiiixx điếu Đà Lạt ta cùng mồi, bây chừ ba con số trên môi em phì
phàiiiiix
iiiiiiiiiiiiixxx
Hồi
nàoiiiiix ta bắt ếch mình lột
da,iiiiiiixx ngồi cả đêm nấu cháo mình với ta với mọi
ngườiiix
Ngày nào trong gian khổ ta vẫn
cười,iiix mắm Nam Ô vẫn
ngọt,iiix khoai lang tươi nó vẫn
bùiiiiiiiix
Chứ bây
chừiiiiiixx cây héo nó đã thành tươi, móng chân em lại
đỏiiiiiiiix con đười ươi nó phê
bìnhiiiix
Hồi
nàoiiiiix chiếc áo ngắn mà qua
lưng,iiix ống quần trên mắt
cá,iiiiiiix bát cơm lưng khê
nhiềuiix
Bây chừ em nói ngán thịt
heo,iiiix muốn ăn lươn, ăn ếch lại còn đèo nỏ
têiiiiiiiiix
Gà
hầmiiiixx mà em bậu còn
chê,iiiix
muốn ăn hầm lẩu dương
ngọc,iix cái món lẩu dê nó đắt
tiềniiiiix
Nhớ hồi
nàoiiiiix đi sản xuất ở trên
Hiên,iiix nấu đậu đen ghế sắn đánh cá niêng để làm
mồiiiiiix
Bây
chừiiiiiixx em nói mắm cái là hôi, lát thịt bò bít
tếtiiiiiiix nuốt không trôi qua khỏi
mồmiix
Chứ hồi nào chanh lại ngọt hơn
cam,iiix lá me chua hơn
khế,iiiix sắn mậu chàm hơn
simiiiiiixx
Hồi
nàoiiiiixx chân không dép vượt
truông,x
chừ dream phóng
thẳngix Bậu còn buồn cái nỗi
chiiiiiiiix
Hồi nào chiếc cúc áo nó lờn
khuy,iix chiếc mo cau gói sắn, tí mắm cà nó hăng
hăngiiix
Bây
chừiiiiiixx đã có điện sáng thay trăng, có bếp ga mà thay củi bậu nhớ chăng khi hết
dầuiiiiix
iiiiiiiiiiiiixxx
Hồi nào ta bắt ốc mình đi
câu,iiiix chạy đổi gạo từng
bữaiiiiixx bếp tắt rồi đã bao
pheniiix
Bây chừ cơm ở nhà không chịu
ăn,iiiiiiixx ngồi ba chở ở
quániiix Bậu bảo rằng sành
chơiiiiiix
Thế mà răng kêu khổ chết đến
nơi,iiiiiix chừ trong nhà tìm lại
chiếciix nón cời không
raiiiiiiiiixxx
Không
còniiiiiixx chiếc áo cũ để lau nhà, đã đi dù mặc áo
mớiiiiiix thì kiếm ra cái nỗi
gìiiiiiiiiix
Cái vòng
đờiiiiiiiixx nó cuồn cuộn mà cuốn
đi,iiiiiiiixx
sống hôm nay mà phải nghĩ lại chút gì của hôm
quaiiiiix
Bậu
ơiiiiiiiiiixxx đừng giận mà trách
ta,iiiiiiiix Bậu
ơiiiiiiiiiixxx đừng giận mà trách
taiiiiiiiiix
Cái kiếp
ngườiiix đã lẫn lộn, cái kiếp
coniiiiiix cũng lộn
sòngiiix
Cái kiếp
ngườiiix đã lẫn lộn, cái kiếp
coniiiiiix cũng lộn
sòngiiix